Nỗi lòng người tình nguyện
Dân tình nguyện có nhiều thứ để khóc, nhiều thứ để nghĩ, và nhiều
thứ để đắn đo. Những chàng trai, cô gái làm tình nguyện - Họ là ai? Chả là ai
cả. Chả là gì quan trọng, chả có gì nổi bật. Nhưng hơn người và hơn đời ở bản
lĩnh tình nguyện.
Những chàng trai, cô gái làm tình nguyện - Họ là ai?
Chả là ai cả. Chả là gì quan trọng, chả có gì nổi bật. Nhưng hơn
người và hơn đời ở bản lĩnh tình nguyện.
Họ ăn mặc như thế nào?
Chả thế nào cả. Một cái áo tình nguyện, cái quần jeans năng động,
cái khăn rằn không thể thiếu, lâu lâu thì áo cờ đỏ sao vàng, quần ngố dạo phố.
Họ khác người và khác đời ở phong cách tình nguyện.
Họ làm gì?
Chả làm gì cố định cả. Chỉ thích đi, thích đạp xe, thích đến những
vùng đất mới, đến thăm những con người mới. Họ hơn người và hơn đời ở việc
thích đi tình nguyện.
Tính tình họ thế nào?
Chả thế nào cả. Sáng nắng, chiều mưa, trưa ẩm ướt... có lúc hò hét
như điên, nhưng có khi im lặng đến ghê sợ. Họ khác người và khác đời ở tính
cách của dân tình nguyện.
Họ sống thế nào?
Chả thế nào cả. Nơi nào chả là nhà, ăn đâu, ngủ đâu chẳng được,
sao cứ phải quan tâm? Họ khác người và khác đời ở lối sống tình nguyện.
Họ kết bạn với ai?
Chả với ai cả. Ai làm tình nguyện mà chẳng là bạn của nhau, miễn
có lòng, có tâm, có ham hố thì anh em bốn biển đều là bạn. Họ hơn người và hơn
đời ở bạn bè tình nguyện.
Khi nào họ cười?
Chả khi nào cả. Cứ cười khi họ thích, cười ngặt nghẽo trong đêm
khuya, cười giãy giụa trong một xó bếp, cười nghiêng ngả trên đường đi. Họ hơn
người và hơn đời ở hạnh phúc tình nguyện.
Sao họ phải khóc?
Chả sao cả. Chỉ là nói dối gia đình nhiều lần, chỉ là cúp học
nhiều lần, chỉ là về nhà ít lần, chỉ là về Tết muộn mất mấy ngày. Họ khác
người, khác đời ở sự đa cảm của người tình nguyện. Tết này, có những con người
đi xuân tình nguyện... và về nhà trễ hơn xíu.
Dân tình nguyện có nhiều thứ để khóc, nhiều thứ để nghĩ, và nhiều
thứ để đắn đo. Khóc nhiều vì nhiều lần đứng ở những ngã ba đường khắc nghiệt,
chẳng biết chọn đường nào. Chẳng dám cãi lời cha mẹ, chẳng dám lơ là việc học,
nhưng cũng chẳng muốn bỏ lỡ cuộc hội ngộ anh em nào. Và thế là khóc, khóc ngon
lành.
Đi tình nguyện nhiều… chai mặt và chai miệng nhiều. Mặt chai khi
đi xin xỏ, khi đi quậy phá… và chai miệng để nói dối. Nhưng dẫu vậy, chẳng
"chai lòng" được. Mẹ gọi thì nói dối ngon ngọt, mẹ vừa cúp mắt, có kẻ
nước mắt lưng tròng, có kẻ hững hờ im lặng, bặm môi, thầm nhủ trong lòng: “Con
xin lỗi mẹ”. Dân tình nguyện có đứa học xa, làm xa, có đứa làm gần,học
gần. Đứa học xa một năm về nhà được hai lần, đứa học gần thì may mắn hơn là hay
về nhà, một tháng về hai lần cũng được.
Nhưng đi tình nguyện, đứa ở xa hay gần cũng về Tết trễ mất mấy
ngày. Thương đứa ở xa hơn vì ít về nhà lại phải nói dối nhưng đứa ở gần cũng
chẳng sung sướng gì vì ba mẹ, gia đình có thể lên lôi cổ về bất cứ khi nào nếu
cứ nói dối hoài mà không chịu về nhà.
Đi tình nguyện có những cuộc vui khiến mình có thể quên đi nỗi
buồn tạm thời nhưng khi cuộc vui qua đi thì ta lại lẻ loi một mình mà gặm nhấm
cái nỗi đau. Ai nói đi tình nguyện là làm chuyện vô bổ, ai dám khẳng định đi
tình nguyện là vô tư, ai dám khẳng định đi tình nguyện là vui vẻ.
Tất cả đều được đánh đổi bằng nhiều thứ, người làm tình nguyện đa
sầu đa cảm, chẳng thể nào thoải mái được. Có cười cũng chỉ vui được lúc đó, sau
đó là cả một "tảng đá" nặng trĩu đè những tháng ngày phía trước. _St_
Nỗi lòng người tình nguyện
Reviewed by Thảo Nguyên
on
22:11:00
Rating: