SVTN Hàm Rồng: Góc đồng hương giữa lòng Thủ Đô
Đi theo Hàm Rồng tôi được tới những vùng đất mới, biết được những con người mới, cho tôi những trải nghiệm và tôi nhận ra được nhiều giá trị trong cuộc sống và thấy được cuộc sống của mình như thế nào. Những điều mà trong trong sách vở tôi sẽ không bao giờ có học được. Tôi cảm thấy vui và tự hào vì những điều mà mình đã làm được, một việc mà tôi cho là có ý nghĩa nhất trước tới nay khi tôi tham gia vào hội, tôi yêu quý và trân trọng nó.
Màu áo xanh màu
áo của niềm tin, màu áo của hi vọng và giờ với tôi là màu áo của kỉ niệm. Tôi
cũng đã từng khoác lên vai mình màu áo xanh tình nguyện, vui sướng, tự hào và
hãnh diện. Khi mặc màu áo đó tôi cảm nhận được cái gì đó là tuổi trẻ là sự cống
hiến.
Ngày trước đang còn
học cấp dưới nhìn thấy những anh chị thanh niên tình nguyện tôi rất ngưỡng mộ
và mong ước sau này mình sẽ được mặc chiếc áo đó và làm những công việc như các
anh chị đó. Cảm giác vui và thấy cái gì đó rất đẹp. Và giấc mơ đó của tôi đã
trở thành hiện thực khi tôi bước chân vào đại học, tôi đã có được màu áo xanh
cho riêng mình lại được tham gia những hoạt động mà trước nay tôi chưa từng
nghĩ tới.
Tôi là một người cực
kì nhút nhát và nghĩ không bao giờ tôi có thể tham gia những hoạt động như vậy,
thế mà giờ đây tôi đã làm được, tôi đã thay đổi, tôi không còn là một cô bé
nhút nhát hay thẹn thùng như xưa nữa ,tôi thấy bản thân mình tự tin lên, có thể
đứng trước đám đông rồi cùng hát cùng nhảy với mọi người, tôi thấy mình lớn hơn
trong suy nghĩ và trong nhận thức, tôi được tiếp xúc với các anh các chị ,với
những con người có tính cách khác nhau làm cho tôi hiểu biết, cho tôi nhiều mối
quan hệ và dạycho tôi biết được cách ứng xử trong cuộc sống này.
Đi theo Hàm Rồng tôi
được tới những vùng đất mới, biết được những con người mới, cho tôi những trải
nghiệm và tôi nhận ra được nhiều giá trị trong cuộc sống và thấy được cuộc sống
của mình như thế nào. Những điều mà trong trong sách vở tôi sẽ không bao giờ có
học được. Tôi cảm thấy vui và tự hào vì những điều mà mình đã làm được, một
việc mà tôi cho là có ý nghĩa nhất trước tới nay khi tôi tham gia vào hội, tôi
yêu quý và trân trọng nó. Trân trọng những ngày tháng tôi được tham gia những
kỉ niệm, những niềm vui, những tình cảm mà hội đã mang lại cho tôi. Những ngày
tham gia hội là những ngày tôi vui nhất được gặp gỡ mọi người nói chuyện, cười
đừa rồi cùng nhau tham gia những hoạt động tình nguyện. Nếu không tham gia vào
hội thì quãng thời gian sinh viên của tôi sẽ chỉ có học và học thôi, chẳng có
gì là kỉ niệm, là đáng nhớ. Lúc đó một cô bé hiền nhất lớp thường ngồi một chỗ
nên cũng chẳng có gì đáng nhớ để giờ đây mà kể lại. Vui thay tôi đã thay đổi,
thay đổi một cách thực sự, tôi lớn hơn, năng động hoạt bát và cũng chín chắn
hơn không còn như một cô bé nhút nhát, rụt rè như hồi mới từ thôn quê ra thành
phố học nữa .
Tôi thầm cảm ơn Hàm Rồng đã mang lại cho tôi điều này. Tôi sẽ
trân trọng những gì tôi có, có lẽ sẽ không thể nào quên được . Những kỉ niệm
của thời sinh viên của thời áo xanh. Tuy hơi buồn vì thời gian tham gia của tôi
không còn được thoải mái nữa đã có sự hạn chế hơn trước và giờ mỗi lần đi ra
ngoài thấy mọi người mặc áo xanh lòng lại dội lên những kỉ niệm lại nghĩ về
những công việc mình đã làm thấy vui nhưng lại có gì đó tiếc nuối. Màu áo
xanh,màu áo hạnh phúc, vui sướng, thiêng liêng và ý nghĩa.
Trải qua 2 mùa hè xanh
tình nguyện gắn bó với hội đã mang lại cho tôi biết bao cảm xúc bao kỉ niệm vui
có buồn có, những bức ảnh ,những đoạn video giờ xem lại vẫn thấy vui có những
lúc vỡ òa nước mắt khi nhớ về mọi người. Họ không phải là người thân của tôi
nhưng cái cảm giác thân thiết họ mang tới cho tôi thấy ấm áp và thiêng liêng.
Tôi xem họ như là những người anh người chị của tôi, không chỉ riêng mình tôi
mà những người đã tham gia cùng với tôi cũng vậy cũng nhớ về cái khoảng thời
gian ngắn ngủi ấy mà mang bao nhiêu tình cảm chất chứa .10 ngày thôi một quãng
thời gian không dài nhưng nó đủ để làm cho con người nhớ thương lưu luyến về
những gì đã qua. Lần đầu tiên tôi được biết thế nào là sống tập thể và làm công
việc mang tính chất xã hội. Quê hương tôi ngoài cái nơi tôi sinh ra và lớn lên
thì tôi chưa một lần đặt chân đi đâu.
Mùa hè tình nguyện đầu
tiên tôi được về một huyện miền biển, tôi háo hức mong đợi sẽ được nhìn thấy
biển rộng lớn thế nào và ai ngờ về biển nhưng không thấy biển nó cách xa nơi
chúng tôi ở quá và được nhìn biển duy nhất một lần lại là vào lúc nhá nhem tối,
lần đầu đc xuống biển đã để lại cho tôi cảm giác sợ khi phải tắm biển, đó là
một kỉ niệm khó quên trong đời tôi và có lẽ rất ít người biết, hôm đó sau một
ngày chúng tôi làm việc vất vả cả đoàn được đưa ra biển chơi, làm việc đã thấm
mệt nhưng vẫn xuống và tôi bị trượt chân uống nước 2 lần và không lần nào vợi
lên được may sao có đứa bạn nhìn thấy nếu không chẳng biết thế nào nữa.
Lần đầu tiên được uống
nước biển sao mà mặn chát, cay xèo mắt và đắng đầu lưỡi. Là một huyện miền biển
nhưng có cả núi đồi, một sự cố xảy ra cũng để lại cho chúng tôi những ấn tượng
khó phai “cháy rừng”. sau những ngày lao động vất vả đào mương trong cái nắng
nóng của miền trung như thiêu như đốt thình lình chúng tôi được tin báo động
cháy rừng , cả đoàn vừa ăn cơm trưa xong nhanh chóng chuẩn bị lên đường, một
quãng đường khá xa cách nơi chúng tôi ở hơn 20km đi được một đoạn may có người
lái xe công nông cho đi nhờ lên nhanh hơn và chúng tôi phải leo lên tận đỉnh
của nó bởi lửa cháy từ đó cháy lan ra. Rừng thông trơn trượt nên leo lên khá
vất vả và khó khăn lại toàn những người lần đầu tiên được leo núi. Vừa trơn lại
không có gì để bám vào lúc đó, chúng tôi không ai nghĩ gì chỉ cố gắng tìm đường
lên làm sao nhanh nhất , người đi trước mà ngã trượt thì người sau cũng trượt
theo, leo lên có lúc tưởng chừng tôi không thở được vậy mà vẫn cố phải leo
không ai nói gì hết chỉ bảo nhau, hò nhau lên làm sao cho nhanh nhất lên tới
nơi lửa cháy bùng bùng cả từ ngọn cây đến gốc cây lại gió thổi nữa cái gió nóng
tây nam làm lây lan rất nhanh.
Nước xa không thể cứu lửa gần chúng tôi cùng với
bộ đội, dân quân, biên phòng, cảnh sát giao thông, thanh niên và người dân chỉ
còn cách đi cắt đường không cho lửa cháy lan ra, dập những đám lửa nhỏ,
trời nắng nóng lại hơi lửa nữa làm chúng tôi mệt rệu rã lúc xuống có người mệt
quá nói không thành lời. Trong lúc như vậy thì lại có một người còn sót lại
trên núi không xuống được có lẽ đó là một kỉ niệm sẽ không thể quên được đối
với chị ấy, chúng tôi nhốn nháo đi tìm nhưng không thể đi phải ở lại ổn định tổ
chức và chỉ có vài người được cắt cử lên lên tìm, may thay chị đi cùng với một
bác dân phòng ở đó cuối cùng cũng liên lạc được và xuống đến nơi, chúng tôi thở
phào nhẹ nhõm và được trở về trên chiếc xe của mấy chú cảnh sát giao thông,
đang mệt là vậy nhưng mà vừa lên xe lại tiếng nói tiếng cười đầy ắp, cờ bay ,
cuốc xéng leng keng…ngồi trên xe vừa đi vừa hát vừa đi vừa hò vừa la, đây có lẽ
là cái đặc trưng nhất bởi cho dù có mệt đến đâu có vất vả đến đâu thì lúc nào
cũng đầy ắp tiếng hát tiếng cười. Sự sôi nổi, sức trẻ của chúng tôi lan sang cả
mấy chú cảnh sát giao thông dường như họ cũng vui với cái vui của chúng tôi.
Đúng là tuổi trẻ , tinh thần đồng đội mạnh hơn tất cả.
Sau những ngày lao
động vất vả chúng tôi được làm những công việc nhẹ nhàng. Sau những ngày nắng
chang chang là những ngày mưa tầm tã. Đợt chúng tôi về có 10 ngày thôi nhưng
thời tiết vô cùng phong phú nắng nóng xong lại đến mưa bão. Những ngày cuối là
những ngày lo chống bão may thay trời yên biển lặng. Dư âm của một đêm tổ chức
trò chơi đặc biệt và đến giờ vẫn còn có thể nói là chưa có hồi kết, mọi người
vẫn còn tranh cãi vì chưa có người thắng cuộc, đó là đêm tổ chức cuộc thi “miss
bựa” nghe cái tên đã thấy lạ thấy khôi hài và buồn cười rồi đó là cuộc thi mà
những người con trai cải trang thành những hình thù khác nhau nào là cô gái, bà
lão, phụ nữ có thai…ngộ ngĩnh và rất hồn nhiên trong phần trình diễn rất ẻo lả
và tự nhiên, những tiếng cười, những cái vỗ tay làm rộn lên một góc không gian,
vui lắm được chơi hết mình ,đó là những kỉ niệm không thể nào không quên được,
“bựa” tới mức không thể “bựa” hơn được nữa rồi bóng đá giải ngoại hạng mọi
người thức tới sáng để xem chẳng cần ngủ nữa hò dô ầm ĩ không tài nào ngủ được
thỉnh thoảng lại nghe thấy “Việt Nam vô địch” thật buồn cười giải ngoại hạng
lại Việt Nam vô địch thật là phấn khích. Đoàn kết, vui vẻ, vô tư đó là những
ngày sống cùng mọi người tại Hoàng Yến-địa phương nơi chúng tôi đến.
Lưu luyến tình nguyện
và khao khát có được những kỉ niệm tôi lại xin ba má cho tôi đi tiếp một năm
nữa lần này không phải là vùng biển mà là vùng núi,một huyện nghèo của tỉnh
Thanh. Một năm được lên rừng một năm được xuống biển cũng đã tạo cho tôi những
cảm giác mới lại, được nhìn thấy những đoạn đường quanh co, những dãy núi điệp
trùng, những làn cây ven đường tạo thành những làm sóng xanh đẹp vô cùng trên
khắp đường đi. Lên đến nơi mới biết điều kiện ở đó khó khăn như thế nào, bỡ ngỡ,
lạ lẫm vầ thấy cái gì cũng thiếu cái gì cũng không có, những điều kiện sinh
hoạt tối thiểu cũng không ,cảm giác khổ hơn lần trước khi vừa đặt chân lên vùng
đất mới đó.Cái hay và mới lạ của lần này mà tôi rất thích thú khi được “
tắm tiên” cái từ gọi văn hoa cho việc đi tắm suối.
Từ nhỏ tới lớn tôi chưa được
tắm như vậy nên vui lắm thích được nghịch nước nữa rồi ở nhà sàn thay cho nhà
ngói nhà gạch . Với một người ở đồng bằng như tôi lên miền núi sáng dậy được
nghe tiếng chim hót tiếng suối reo thấy thật là trong lành và cảm giác cái gì
đó nó tinh khiết không ồn ào, ô nhiễm như đồng bằng, sáng dậy nhìn ra những
ngọn núi như thể mây sà xuống ôm lấy núi vậy cảm giác gần đất gần trời thật
tuyệt, đi lần này cái đầu tiên cảm nhận được đó là không khí, môi trường nó
thay đổi hoàn toàn. Công việc thì cũng không có gì nặng nhọc và vất vả nhiều
chỉ có mấy ngày cuối phải đội mưa làm đường người ướt như chuột lột, đầu tóc
ướt sũng, lại còn lem luốc nữa vì là đi làm đường mà xúc đất xúc cát nên không
có gì là không bẩn trong khi trời mưa tầm tã mấy ngày liền không có quần áo để
mà thay phải đem vào bếp lửa hơ , quạt điện, rồi là ủi …mưa như vậy nhưng vẫn
phải đi làm, lại làm ngay đường quốc lộ nên xe ô tô cũng hay chạy qua , thấy xe
đến là vẫy là chào nói cười tíu tít như chưa thấy xe bao giờ, so sánh một chút
như những cô gái mở đường thấy các chú bộ đội đi qua là vẫy là chào.
Mưa là vậy, bẩn là
vậy, mọi người vẫn làm và trong cả buổi không khi nào ngớt tiếng cười, nhóm này
hát, nhóm kia không hát được tự nhiên phá lên cười làm mọi người không hiểu gì
rồi cười theo, thật là những giây phút vui vẻ và sảng khoái có khi ở nhà dầm
mưa một chút thôi đã sợ bị cảm bị ốm rồi nhưng vào đây mọi người lại thấy vui,
xưa có câu “tiếng hát át tiếng bom” còn chúng tôi thì “tiếng hát át tiếng mưa
rơi”. Sau một ngày lao động vất vả về tối đến chúng tôi lại đi giao lưu văn
nghệ lại hò lại hát , không hiểu sao mà lại khỏe vậy chứ đúng là sự lan tỏ tâm
lí trong đội nên không có ai thấy mệt mỏi, làm hết mình chơi hết mình. Dân ở đó
họ quý lắm họ rất hồ hởi và cởi mở khi chúng tôi đến rất thích được giao lưu
cùng mọi người và kết thúc chia tay với nhau trong một đêm lửa trại nhảy múa
tưng bừng, có một nhóm thanh niên ở lại đến sáng luôn muốn được ngồi trò chuyện
với chúng tôi và sáng dậy tiễn chúng tôi lên đường luôn, họ sợ rằng họ về nhà
ngủ thì sáng mai sẽ không kịp đến đưa tiễn chúng tôi, tình cảm này thật đáng
quý biết bao,tôi vẫn còn nhớ cái hình ảnh lúc tôi chia tay gia đình một cô chú
để trở về nhà cô chú đã khóc, khóc rất nhiều và nhiều người đã khóc theo,chỉ ở
với họ có mấy ngày thôi nhưng cái tình cảm dào dạt làm cho mọi người cảm thấy
quyến luyến không nỡ dời xa. Tình cảm này thật đáng quý và trân trọng biết bao
thể hiện sự thành công khi đoàn hoạt động ở nơi đây “đi dân nhớ ở dân thương”.
Sinh viên là quãng thời gian có nhiều lúc rãnh rỗi nhất và có nhiều điều kiện
để tham gia những hoạt động như thế này bởi lứa tuổi này vẫn đang còn ăn còn
học bố mẹ còn đang nuôi nên có thể làm được nhiều thứ và tham gia nhiều hoạt
động còn sau khi đã học xong rồi thì phải lo cuộc sống riêng cho mình, thời
gian để cho hoạt động như thế này sẽ không có, cho nên khi hãy còn tham
gia được thì bạn hãy nên tham gia làm cho cuộc sống của mình còn mới mẻ hơn và
phong phú hơn.
Hoàng Thị Dung.
Sinh viên Học viện Hành chính Quốc gia.
Sinh viên Học viện Hành chính Quốc gia.
Thành viên Đoàn SVTN Hàm Rồng Năm 3 - 4.
SVTN Hàm Rồng: Góc đồng hương giữa lòng Thủ Đô
Reviewed by Phan Phương Bắc
on
07:44:00
Rating: