Cho tôi trở lại mùa hè xanh năm ấy
“Hàm Rồng” hai tiếng thân thương ấy không biết đã gắn bó đã hằn
sâu vào tiềm thức của tôi từ lúc nào không hay. Và để rồi giờ đây mỗi khi nhắc
tới trong lòng lại rạo rực một chút sóng lưu luyến, nhớ thương như nhắc tới gia
đình của mình – góc nhỏ yêu thương giữa lòng thủ đô.
HÀM RỒNG ƠI!!!!!!!
Đặt bút xuống mà lòng
xao xuyến
Biết viết gì đây cho
thỏa nỗi lòng
Tờ giấy trắng nặng
tình gắn bó
Bởi thật lòng thương
lắm Hàm rồng ơi!!!!!!!!
Nhớ ngày nào tôi vào
đoàn bỡ ngỡ
Bước ngại ngùng cũng
chẳng dám làm quen
Tháng tháng ngày ngày
đứng nhìn một phía
Và tình yêu cứ lớn,
lớn hoài
Chẳng cần nói đã ngấm
vào da thịt
Theo tôi đi trên khắp
nẻo đường đời.
Mùa hè xanh , mùa yêu
thương ấy
Xóm núi bản Mường mưa
rừng, nắng cháy
Mũ mèo quân xanh “bày
binh bố trận”
Mặc kệ gió rừng vẫn
mãi miết hăng say
Mồ hôi rơi lăn dài đôi
má đỏ
Chát-đắng-ngọt-bùi ta
chia sẻ cùng nhau
Đồng chí ơi hãy đừng
lùi bước nhé
Có tôi đây luôn sát
cánh kề vai
Đời áo xanh muôn vàn
thử thách
Là vui cười xen lẫn
với buồn đau
Là xa cách để lòng lưu
luyến
Là mái nhà với tình
nghĩa đậm sâu.
Ở nơi ấy trái tim tôi
đã sống
Tôi yêu thương bằng cả
tấm lòng
Dẫu mai này tới chân
trời góc bể
Vẫn nhớ hoài tiếng gọi
Hàm Rồng ơi!!!!!!
Tôi còn nhớ cái thời
còn là học sinh trung học phổ thông, ngày ngày cắp sách tới trường trong tà áo
trắng, bỗng một hôm nhìn thấy sắc xanh trên đường với dòng chữ “ Hội đồng hương
sinh viên Thanh Hóa-Đoàn sinh viên tình nguyện Hàm Rồng” của một chị sinh viên
từ xe khách bước xuống, hẳn là từ chốn Hà Thành về, bỗng nhiên cảm thấy hào
hứng tới lạ thường và lòng tự nhủ, sẽ sớm thôi, trong một ngày không xa, mình
cũng sẽ trở thành một cô sinh viên tình nguyện, được khoác trên mình màu áo
xanh đó, và từ cái nhìn đầu tiên đó, tôi đã yêu mầu áo xanh!!!!!!!!!!!
Sau
hai năm kể từ ngày đó, tôi đã chính thức trở thành một cô sinh viên và bước
chân vào con đường tình nguyện. Nhớ ngày đầu mới bước chân vào Đoàn, tất
cả dường như đều quá đỗi xa lạ và khó khăn, ngày nào đến với đoàn tôi cũng đưa
mắt liếc nhìn trong đám đông để kiếm tìm những người chị đã quen của mình để có
người trò chuyện, để không phải đứng một mình…bởi lẽ tôi vào đoàn muộn hơn so mọi
người. Thế nhưng hầu như những người tôi quen đều là các chị F6 nên các chị
cũng đi tập huấn ít hơn, thế nên ngày thứ nhất, thứ hai, thứ ba… và cả
tuần đó tôi vẫn cứ đến, vẫn đứng một mình và nhìn mọi người nói chuyện, cười
đùa,….Cuối cùng tôi đã quyết định hòa chung vào tập thể ấy, bắt làm quen, bắt
đầu nói chuyện và bắt đầu có “những cái ôm”, và cứ thế, cứ thế tôi dần quen và
ngày một gần gũi với tất cả các thành viên trong đoàn lúc nào không hay.
Có
lẽ so với các tình nguyện viên F7 khác của Đoàn, tôi đến sau nên chưa được tham
gia nhiều chương trình cùng mọi người, nhưng chỉ một Mùa hè xanh thôi cũng đã
đủ để tôi thấu hiểu, đủ để cảm nhận thế nào là một gia đình…Sau một tháng tập
huấn trước thềm mùa hè xanh, cái ngày quyết định các tình nguyện viên được tham
gia mùa hè xanh cũng đã tới, một buổi tối thao thức, chờ đợi một tin nhắn như
chưa bao giờ được chờ đợi, chỉ chờ một tiếng chuông điện thoại reo lên, nhưng
đã gần 12 giờ rồi mà vẫn chẳng có cái tin nhắn nào, trong lòng cứ thấp thỏm, lo
lắng, bồi hồi đến đứng ngồi không yên, liệu rằng mình có bị loại không?có được
kề vai cùng đồng chí, đồng đội trên nẻo đường rừng không? có được khoác trên
mình màu áo xanh để lao động để cống hiến hay không?…các câu hỏi cứ hiện ra mà
câu trả lời nằm trọn trong một tin nhắn….11h 47’ 11h47’ khi mà hi vọng đang ở
lưng chừng thì niềm vui như vỡ òa khi nhận được thông báo trúng tuyển, cảm giác
giống như đậu đại học lần thứ 2 vậy, niềm vui xen lẫn một chút gì đó háo hức và
mong đợi, Mùa hè xanh của tôi, Hàm Rồng của trái tim tôi!
Mùa
hè xanh dưới cái nắng Vân Am, cái nắng mang hơi hở của núi rừng như muốn cắt
da, cắt thịt, những cơn mưa rừng, những đoạn đoạn đường dốc lầy lội, chúng tôi
vẫn hăng say vẫn nhiệt huyết phát từng bụi cây, san từng đoạn đường, vẫn hát
vang những khúc ca đồng đội, nhảy những bước nhảy sôi động trong cái vị mặn
chát của những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Và những lúc khó khăn, những lúc
vất vả, đó cũng là khi tôi cảm nhận rõ nhất tình đồng hương, đồng chí, không
phải là những gì quá lớn lao mà đơn giản chỉ là những lời động viên, rót cho
nhau từng cốc nước và lau cho nhau những giọt mồ hôi. Tôi còn nhớ khi ở nhà
chưa bao giờ uống chung nước, dùng chung khăn với ai, vậy mà giờ đây một cốc
nước hàng chục người uống, một chiếc khăn hàng chục người lau, ấm lòng lắm khi
uống những cốc chanh muối mặn mặn chua chua, nhưng chứa đầy tình cảm, sự quan
tâm nhau, khi đồng đội tôi cầm chiếc khăn đi lau mồ hôi cho từng người, từng
người một, một cảm giác thật ấm áp, thật chân thành không chỉ là của đồng đội
giành cho nhau mà là sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng của những người anh em
ruột thịt trong một gia đình “gia đình Hàm Rồng” Bên cạnh đó chỉ cần một nụ
cười của những em bé Mường, một chiếc vòng hoa do các em kết tặng cũng đã đủ là
một món quà vô giành cho mỗi tình nguyện viên… Nhớ những hôm đi giao lưu cùng các
bác cán bộ xã về, hay những hôm thành viên của đoàn bị ốm, mọi người chăm sóc
cho nhau, đút cho nhau từng miếng cháo, mua cho nhau từng viên thuốc…thế mới
biết chúng tôi yêu nhau đến chừng nào. Mùa hè xanh đã đưa chúng tôi hiểu nhau
và sát lại gần nhau hơn, sau chuyến đi này tôi đã có thêm những người bạn tri
kỉ, những người anh chị em mà tôi có thể ý ới gọi, chia sẻ mỗi khi có niềm vui
hay nổi buồn. Đó là những gái trị vô cùng lớn lao mà không có bất kì điều
gì có thể cân-đong-đo-đếm được mà chúng tôi nhận được từ gia đình thân yêu ấy.
Mùa
hè xanh chính là minh chứng điển hình cho sự gắn bó, yêu thương nhau của những
người con trong đại gia đình Hàm Rồng…Vậy còn trong cuộc sống đời thường thì
sao? Mọi người gắn kết với nhau như thế nào? Câu trả lời vẫn chỉ có một: chúng
tôi vẫn yêu thương nhau như thế, càng lúc càng sâu đậm hơn, nồng ấm hơn, không
chỉ là kề vai trong lao động, trong chiến đấu, mà ngay cả trong cuộc sống đời
thường, từ những điều bình dị nhất. Chúng tôi chia sẻ cho nhau những niềm vui,
những nỗi buồn, động viên giúp đỡ nhau những giá trị vật chất và tinh thần, dù
là nhỏ, nhưng cũng đủ để vơi đi những khó khăn phần nào của những sinh viên xa
nhà.
Giữa lòng thành phố Hà Nội, một mảnh đất đất xa hoa và náo nhiệt, nó khác xa với quê hương xứ Thanh bình dị của tôi, nơi đây không có bố che chở, không có mẹ bao bọc ,cũng chẳng có anh trai bên cạnh động viên mỗi lúc tôi buồn, nhưng ở đó có đồng đội tôi, đồng chí tôi luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ, nỗi buồn chia nửa, niềm vui nhân đôi, chúng tôi những người con xứ Thanh gắn kết với nhau bằng tình đồng hương và tinh thần đồng đội, đó là sức mạnh to lớn để tôi có thể vượt qua những sóng gió trên cái mảnh đất đẹp đẽ nhưng xa lạ này. Nơi đó chính là mái ấm Hàm rồng, ngôi nhà che chở những người con xứ Thanh, những trái tim tình nguyện-góc nhỏ yêu thương giữa lòng thủ đô văn hiến.
Và điều mà tôi
nhớ nhất, yêu nhất ở mái ấm Hàm Rồng, đó là : “những cái ôm” đó như là một nét
đẹp truyền thống của đoàn, mỗi lần thấy nhau chúng tôi có thể lao như thiêu
thân, quấn quyết và nồng ấm, đó chỉ có thể tình thương mà những người anh,
người em trong một gia đình trao cho nhau mỗi lần gặp mặt, mặc dù có thể ngày
nào chúng tôi cũng gặp nhau, nhưng những cái ôm đó không bao giờ là đủ. Nhiều
lúc gặp một khó khăn hay nỗi buồn gì tại mảnh đất xa lạ này, tôi chỉ ước giá
như lúc này có anh em-đồng đội tôi ở đây, thì tôi sẽ ôm chặt tất cả vào lòng mà
nức nở để được vỗ về và chở che như một đứa em út vậy. Chính vì thế cô sinh
viên năm ba dù bận rộn nhưng vẫn luôn cố gắng sắp xếp việc học tập của mình một
cách hợp lý nhất để có thể không bỏ lỡ buổi gặp gỡ nào với những người thân của
mình.Đơn giản là bởi vì: “Tôi yêu nhà tôi lắm-nhà tôi thật tuyệt vời…Giữa lòng thành phố Hà Nội, một mảnh đất đất xa hoa và náo nhiệt, nó khác xa với quê hương xứ Thanh bình dị của tôi, nơi đây không có bố che chở, không có mẹ bao bọc ,cũng chẳng có anh trai bên cạnh động viên mỗi lúc tôi buồn, nhưng ở đó có đồng đội tôi, đồng chí tôi luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ, nỗi buồn chia nửa, niềm vui nhân đôi, chúng tôi những người con xứ Thanh gắn kết với nhau bằng tình đồng hương và tinh thần đồng đội, đó là sức mạnh to lớn để tôi có thể vượt qua những sóng gió trên cái mảnh đất đẹp đẽ nhưng xa lạ này. Nơi đó chính là mái ấm Hàm rồng, ngôi nhà che chở những người con xứ Thanh, những trái tim tình nguyện-góc nhỏ yêu thương giữa lòng thủ đô văn hiến.
Đó
là những món quà vô giá mà tôi đã nhận được khi đến với Đoàn. Thế nhưng bất kì
một điều gì được cũng luôn gắn liền với mất, nào là thời gian, tiền bạc, công
sức…và có thể là cả bạn bè. Mấy đứa bạn vẫn thường bảo tôi lúc nào cũng Đoàn,
Đoàn, Đoàn, gọi đi đâu là lại bận đi với đoàn, đến lúc rồi chúng chẳng thèm gọi
tôi luôn. Nhưng biết làm sao được bởi đó là một phần cuộc sống của tôi, nghiện
một thứ gì đó thì có thể cai được, nhưng nghiện anh Đoàn rồi thì không thể nào.
Đoàn sinh viên tình nguyện Hàm Rồng có một sức hút đặc biệt mà khi đã bị cuốn vào
đó thì không thể nào ra được, chắc có lẽ bởi vì tôi đã “nghiện”
Và nói bao nhiêu cho
đủ về mái nhà thân thương ấy, bảy năm trôi qua một chặng đường dài với bao sóng
gió và thử thách, thế nhưng ngôi nhà chung của sinh viên Thanh Hóa: “ Đoàn sinh
viên tình nguyện Hàm Rồng” vẫn đứng vững, để rồi bao thế hệ đàn em ngày ngày
đang tiếp bước các thế hệ đàn anh, đàn chị góp những viên gạch để dựng xây ngôi
nhà ấy ngày một vững chãi, keo sơn hơn và ấm áp hơn: “ Hàm rồng đến bằng tình
thân, ở lại bằng tình thương, gắn bó bằng tình nghĩa”.
Phạm Thị Ngọc - Sinh viên ĐH Luật HN
TNV
Đoàn SVTN Hàm Rồng thế hệ thứ 7
Cho tôi trở lại mùa hè xanh năm ấy
Reviewed by Phan Phương Bắc
on
20:56:00
Rating: