Tôi viết về Hàm Rồng, nơi tôi cập bến đồng hương
Và tôi vẫn
luôn nhớ khi mọi người cùng hô vang khẩu hiệu “ Hàm Rồng - đến bằng tình thân,
Hàm Rồng - ở lại bằng tình thương và Hàm Rồng - gắn kết với nhau bằng tình
nghĩa”. Nghe sao thật thân thương và gần gũi quá.
Hà nội về đêm thật yên tĩnh,
trái lại với cái vội vã, tập nấp người xe đi lại vốn có của nó. Đêm nay, cũng
như bao đêm tôi lại nghĩ về những gì đã qua, những gì mình đã làm
được và những gì tôi đã đánh mất. Nếu thời gian có quay trở lại….
Nếu là
tôi của 2 năm về trước tôi sẽ không để bố mẹ và mọi người thất vọng về
tôi như thế.
Nếu là
tôi của một năm về trước tôi sẽ quyết tâm để làm lại ước mơ ấy.
Nếu là
tôi của 5 tháng trước, của 1 tháng trước, của 1 tuần trước…thì tôi sẽ làm những
việc mình muốn.
Và dòng
suy nghĩ ấy cứ miên man trong tôi, nhưng rồi cái nếu ấy lại chẳng bao giờ
xảy ra.
Hai năm trôi qua thật yên bình
và lặng lẽ.Thời gian cứ trôi và tôi vẫn như vậy, vẫn là đứa con sống hết lòng
vì gia đình, vẫn hàng ngày cố gắng để bù đắp sự thất vọng của mọi người, cố
gắng để không bị lãng quên giữa cái thành phố tấp nập này. Đôi khi cần lắm
những lời động viên, an ủi và sẻ chia để có thêm sức mạnh, để tiếp tục cố gắng.
Nhưng giữa cái nơi phồn hoa, đô thị này, nơi mọi người bận rộn với cuộc sống
mưu sinh thì lấy đâu ra cái tình làng nghĩa xóm, nơi mà mọi người sống với nhau
vì tình cảm chứ không vì lợi ích cơ chứ. Phải tự mình cố gắng , cố gắng để hòa
nhập với nhịp sống vội vã nơi đây, nhưng hãy dành cho mình những khoảng
lặng để nghĩ về cuộc sống , hãy cứ mỉm cười thật tươi rồi may mắn sẽ đến với ta
thôi. Hãy mạnh mẽ và vững vàng lên nhé!
Dù nuối
tiếc những điều đã qua, nhưng có những việc mà tôi thấy không hề hối hận. Đó là
đến với Đoàn Sinh viên tình nguyện Hàm Rồng. Cuộc sống của tôi đã màu sắc
hơn, đã thú vị hơn khi tôi được sống, được hoạt động cùng với Đoàn Sinh viên
tình nguyên Hàm Rồng, tự bao giờ tôi đã yêu màu áo xanh đó, yêu gia đình đó. Dù
đến với đoàn chưa lâu, nhưng cũng đủ để tôi nhận thấy đây là một gia đình, nơi
mà những người con xứ Thanh tựu chung về đây, cùng chia nhau những niềm vui,
nỗi buồn.Nơi làm ta nhớ về quê hương, nơi mọi người sống với nhau bằng tình yêu
thương, coi nhau như anh em một nhà, nơi tiếp lửa cho bao thế hệ người con xứ
Thanh lớn lên, vững vàng và kiên cường bước đi trên chặng đường tương lai
phía trước. Họ bước đi không cô độc mà luôn có sự dõi theo, động viên của những
người anh em, nhưng người đông chí luôn sát cánh bên họ, cho họ thêm sức mạnh,
niềm tin để bước tiếp, dù khó khăn, gian khổ cũng sẽ không chùn bước.
Nhớ
ngày đầu tiên gặp mặt, chúng tôi đang còn bỡ ngỡ lắm,chẳng ai dám nói
chuyện với nhau cả, tôi sợ rằng chính mình lại bị lạc lõng giữa chốn đông người
này. Nhưng rồi chính anh chị, những người đi trước đã giúp chúng tôi thêm gần
nhau hơn. Rồi 1 buổi, 2 buổi, 3 buổi… chúng tôi gặp nhau, cùng nhau sinh hoạt, cùng
nhau hát vang những bài ca truyền thống của Đoàn, cùng nhau vui chơi và
còn nhiều nhiều lắm, mỗi lần như vậy chúng tôi lại thêm gần nhau hơn, gắn bó
với nhau hơn và yêu gia đình Hàm Rồng nhiều hơn. Tình cảm ấy cứ dần lớn lên
trong tôi, để hằng ngày luôn mong mỏi đến ngày họp mặt để được nhìn thấy nhưng
khuôn mặt ấy, được cùng họ tập luyện, được cùng họ cười là thấy hạnh phúc rồi.
Nhớ
những buổi chiều cùng nhau học nhảy, những giọt mồ hôi lăn dài trên má nhưng
môi ai cũng nở một nụ cười tươi, mệt thật đấy nhưng vui lắm anh chị ạ. Chính
những nụ cười ấy đã tiếp thêm sức mạnh, chính nụ cười ấy làm cho chúng ta đến
gần nhau hơn, nụ cười ấy làm ta đoàn kết hơn và nụ cười ấy làm cho gia đình ta
hạnh phúc hơn. Vì vậy, hãy cười nhiều vào nhé các bạn, dù có mệt, có nản lòng
thì hãy mỉm cười thật tươi, chúng tôi sẽ luôn bên bạn, ủng hộ bạn. Em biết anh
chị cũng mệt lắm, nhưng hãy luôn mạnh mẽ lên ạ, vì chúng em cần có anh chị, cần
anh chi đưa chúng em lại gần nhau hơn nữa, cần anh chị tập cho chúng em những
bước đi đầu tiên trên con đường làm tình nguyện, cần anh chị tiếp thêm lửa
nhiệt tình, lòng đam mê để nó còn cháy mãi trong mỗi chúng em. Và mỗi khi mệt,
hãy nói cho chúng em biết nhé, chúng em sẽ luôn bên cạnh anh chị, ủng hộ anh
chị, chúng em sẽ ngoan để anh chị không phải buồn, phải mệt nữa nhé!
Đoàn sinh viên tình nguyện Hàm Rồng- gia đình thứ 2 của mỗi
người con Xứ Thanh. Thật tiếc vì không được biết đến Đoàn sớm hơn. Nhưng sẽ
chẳng muộn khi mình có đam mê, có lòng nhiệt huyết phải không ạ. Ba tuần thử
thách- cũng chẳng dài đâu nhỉ, nhưng mỗi CTV chúng em lại luôn mong chờ, chờ
cái ngày được chính thức khoắc lên mình chiếc áo xanh tình nguyện mang tên Đoàn
sinh viên tình nguyện Hàm Rồng. Chắc lúc ấy sẽ hạnh phúc lắm, tự hào lắm
khi được khoắc trên mình màu áo của Đoàn cùng anh chị chào đón Hàm Rồng 7 năm – Anh em tôi trở về. Vì
thế, thời gian này chúng em sẽ cố gắng hêt sức mình để xứng đáng khi
khoắc trên mình chiếc áo mang tên Đoàn sinh viên tình nguyện Hàm Rồng. Cái
nhiệt huyết ấy, đam mê ấy sẽ còn cháy mãi, để cống hiên, để góp sức xây dựng
quê Thanh tươi đẹp hơn. Nói thật nhìn những hình ảnh anh chị đi mùa hè xanh,
tôi ước gì một ngày mình cũng được như thế lắm ý. Chính những hình ảnh ấy
đã cho tôi thêm quyết tâm để đến với gia đình Hàm Rồng, để cố gắng phấn
đấu trở thành thành viên chính thức của đại gia đình Hàm Rồng, để cùng mọi
người đi thật nhiều nơi, làm thật nhiều điều có ích cho quê hương mình.
Và tôi vẫn luôn nhớ khi mọi
người cùng hô vang khẩu hiệu “ Hàm Rồng - đến bằng tình thân, Hàm Rồng -
ở lại bằng tình thương và Hàm Rồng - gắn kết với nhau bằng tình nghĩa”. Nghe
sao thật thân thương và gần gũi quá. Bằng những tình cảm giản dị ấy thôi nhưng
họ đã sống, đã cống hiến, đã làm nên một Đoàn sinh viên tình nguyện Hàm Rồng
như ngày hôm nay. 7 năm- một khoảng thời gian đủ dài để Đoàn thanh niên tình
nguyện Hàm Rồng trưởng thành và lớn mạnh như ngày hôm nay. 7 năm, đã có biết
bao thế hệ người con xứ Thanh gắn bó với nơi đây.Để đánh dấu chặng đường đầy
vinh quang đấy, chúng tôi, anh chị chúng tôi đang cùng nhau chuẩn bị để chào
đón:
Hàm Rồng 7 năm - Kết Nối Tuổi Trẻ Xứ Thanh.
Hàm Rồng 7 năm - Nơi anh em tôi trở về.
Hàm Rồng 7 năm - Một góc nhỏ xứ Thanh giữa lòng Hà Nội.
Hàm Rồng 7 năm - Nơi anh em tôi trở về.
Hàm Rồng 7 năm - Một góc nhỏ xứ Thanh giữa lòng Hà Nội.
Đó sẽ
là món quà ý nghĩa nhất để dành tặng những anh chị tâm huyết đã xây dựng lên
Đoàn sinh viên Hàm Rồng vững mạnh như ngày hôm nay.
Đoàn
sinh viên tình nguyện Hàm rồng đã, đang và sẽ là mái nhà của những người con xứ
Thanh sống xa quê, sẽ là cái nôi tiếp lửa cho bao thế hệ trẻ trưởng thành hơn,
vững vàng hơn và là đôi cách giúp cho tôi, bạn và cho mọi người bay xa hơn. Hãy
luôn như vậy nhé, yêu thương, đoàn kết, gắn bó với nhau nhé các thành viên của
đại gia đình Hàm Rồng- Tôi yêu tất cả mọi người.
Ngô Thị Hương.
SV Trường ĐH Lao Động Xã Hội.
TNV Đoàn Sinh viên tình nguyện Hàm Rồng năm thứ 8.
Tôi viết về Hàm Rồng, nơi tôi cập bến đồng hương
Reviewed by Phan Phương Bắc
on
22:05:00
Rating: