Góc nhỏ Hàm Rồng trong tôi
Mọi thứ sẽ vẫn cứ thế diễn ra,Trái Đất vẫn cứ quay vòng, Hàm Rồng vẫn mãi còn đó,vẫn cứ từng lớp thế hệ gắn kết những người con xa Thanh Hóa xa quê lại với nhau. Những người anh,người chị đến trước trong Đoàn,vẫn cứ thế đi tìm những đứa em của mình về với đại gia đình Hàm Rồng để mọi người không còn cảm giác xa lạ,lạc lõng giữa chốn đô thị phồn hoa nữa.
Trong cuộc sống hối hả,bộn bề
suy nghĩ của xã hội,tôi vẫn cứ đang quay cuồng trong cái vòng quay luẩn quẩn
của nó suốt những ngày qua mà vẫn chưa tìm thấy lối ra.Ở giũa chốn Thủ Đô xa
hoa và tấp nập này sau những công việc,những mối quan hệ dường như đã được lập
trình sẵn cứ thế quay vòng hết ngày này qua ngày khác chẳng bao giờ nghỉ, tôi
bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.Khi thành phố lên đèn,tạm rời xa những áp lực tôi lại
quay trở về với căn phòng quen thuộc,lặng mình vào trong bóng đêm bao quanh là
bốn bức tường đã làm bạn với tôi suốt từ những ngày đầu bước chân ra Hà Nội.
Và bắt đầu nhớ về những kỉ niệm
mà mình đã từng có,những hình ảnh về mái trường,bạn bè,người thân,những cuộc
phưu lưu trong cuộc đời,…cứ thế,cứ thế những kí ức trong tôi lại ùa về rồi lại
nằm cười như nó vẫn đang diễn ra ngay trước mắt. Nhưng rồi những giọt nước mắt vội
lăn dài trên má làm tôi chợt bừng tỉnh và nhận ra rằng đó chỉ là những kí ức đã
qua sẽ không bao giờ quay trở lại,bỗng chốc cảm thấy mình như bị lạc long giữa
chốn đông người.
Những mối quan hệ thường
ngày,những công việc ,những nụ cười gượng của cuộc sống,những người bạn xã
giao…không, không phải tôi cần những điều đấy! Cái tôi cần ở đây là gì ? Câu
hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi.Những điều mà tôi gặp trong cuộc sống hằng ngày
ư…chắc chắn là không phải… Cái tôi cần là những người bạn thật sự hiểu tôi,quan
tâm tôi,cùng chia sẻ với tôi những lúc vui buồn,là những nụ cười tự nhiên vốn
có,là những tình cảm thiêng liêng mà đâu tôi mới có được… và rồi chặng đường đi
tìm những thứ mình cần,những thứ mà bấy lâu nay tôi thiếu trong cuộc sống hàng
ngày của tôi bắt đầu từ đây.
Hà
Nội những ngày cuối thu,những con đường trải dài lá vàng,những cơn mưa vội vã
của mùa thu bất chợt đến rồi đi,kèm theo cái xe lạnh của đầu mùa đông. Hôm nay
vẫn như thường lệ sau một ngày bận rộn tôi lại trở về với căn phòng thân quen,và
vẫn thói quen cũ nằm suy nghĩ; nhưng những suy nghĩ của tôi không giống như mọi
ngày nữa,tôi suy nghĩ về ngày mai một ngày đặc biệt mà tôi đã mong chờ
suôt gần một tuần qua kể từ ngày tôi điền tên vào tờ phiếu phỏng vấn online của
Đoàn Sinh Viên Tình Nguyện Hàm Rồng. Và rồi tôi lại suy nghĩ,cứ mãi một câu
hỏi, không biết lần này mình có qua được vòng phỏng vấn hay không,hay mình lại
lỡ hẹn với Hàm Rồng một lần nữa. Nhưng thôi kệ đi,chuyện gì đến rồi cũng sẽ
đến,dù có qua được vòng phỏng vấn hay không thì ngày mai mình cũng sẽ được gặp
mọi người,gặp những người con Thanh Hóa xa quê,để được cảm nhận không khí ấm áp
của quê hương mà suốt một thời gian dài tôi không có.
Cứ nghĩ mãi rồi chìm vào giấc
ngủ lúc nào không hay. Bất chợt bên cạnh mình có tiếng chuông điện thoại,cứ
tưởng là có ai gọi cho mình giữa đêm khuya,thì ra là tiếng chuông báo thức mà
tôi đã đặt trước khi đi ngủ tối hôm qua,nhìn vào đồng hồ đã 4h sáng mắt vẫn còn
đang lim dim nhìn ra ngoài trời mưa vẫn còn đang rơi,những cơn gió vẫn riết bên
khe cửa sổ còn sót lại của trận mưa rào đêm qua. Vậy là xong cánh cửa cuối cùng
để đưa tôi đến với Hàm Rồng với tình thương,hơi ấm của quê hương đang dần khép
lại,nhưng không tôi không thể để cánh cửa đó khép lại với tôi một cách dễ dàng
như vậy được. Tôi phải đi,phải vượt qua tất cả,chỉ mới một cơn mưa như vậy mà
đã làm tôi bị khuất phục được ư… đó không phải là bản tính của tôi. Mặc kệ cho
ngoài trời mưa gió tôi vẫn cứ đi,nó không thể làm tôi dừng lại trên con đường
tới với tình thương .
Sau 4 giờ đồng hồ ngồi trên xe
buýt cuối cùng tôi cũng đã đến được điểm phỏng vấn.Cảm giác thật là vui mừng
khó tả,bước vào căn phòng với những người con của Thanh Hóa,những câu nói,giọng
nói của quê hương, ôi ! nó mới thân thuộc làm sao,những thứ mà bấy lâu nay tôi thiếu
vắng,một góc quê hương ở giữa lòng Thủ Đô. Được mọi người ân cần chỉ bảo cho
viết tờ đơn đăng kí,cho đến khi vào bàn phỏng vấn tôi đã không còn cái tính
nhút nhát ban đầu,cảm giác lạc lõng nữa và tôi cũng đang dần cảm nhận được một
mái nhà ở nơi đây nơi mà có tình anh em,tình đồng chí, đồng đội giữa những con
người xa quê.
Sau buổi phỏng vấn có lẽ tôi đã
ra về nếu như không có câu nói “ cậu ở lại đây ăn trưa cùng với mọi người chứ “
của một người mà mãi sau đó tôi mới biết tên của cậu ấy là “ Trung Lồm “ J,mà
cậu ấy lại ở cùng huyện với tôi nữa chứ. Được ở lại ăn cơm cùng mọi người trong
đoàn cùng hô những câu nói quen thuộc “ cả nhà mời cơm,cám ơn hậu cần “ mà tôi
vẫn hay hô trong các chuyến đi,nhưng lần này cảm giác khác lạ với những lần
trước mà tôi không thể nào tả nổi. Một bữa cơm trưa thật ấm cúng như với gia
đình. Sau bữa cơm mọi người lại quay quần với nhau ngồi tâm sự,hát với
nhau,nghe tất cả mọi người cùng hát bài “ Đồng Đội “ mà tôi cảm thấy nao nao
lòng. Ngồi một lát thì mọi người lại bắt đầu chuẩn bị cho công việc của buổi
chiều,tôi cũng không làm phiền mọi người thêm nhiều nữa. Trở về trong tâm trạng
hồi hộp không biết kết quả phỏng vấn như thế nào nhưng tôi đã có được một buổi
sáng đầy ý nghĩa.Cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn thông báo chúng tuyển
làm CTV của Đoàn Sinh Viên Tình Nguyện Hàm Rồng vào đúng cái khoảnh khắc giao
thời của ngày cũ và ngày mới. Tôi vỡ òa trong sung sướng,cảm giác như nhận được
giấy báo trúng tuyển đại học vậy.
Thấm
thoát cũng đã hơn nửa tháng kể từ ngày tôi nhận được tin nhắn trúng tuyển vào
Đoàn. Hai chữ Hàm Rồng với tôi bây giờ không còn là hình ảnh của một cây cầu
trong những lời kể của ông bà,những trang sách đã làm nên bao lịch sử hào
hùng,không còn gồng mình chống chịu những lượt bom đạn nữa.Mà với tôi Hàm Rồng
bây giờ là hai chữ thân thương gắn liền trong cuộc sống hàng ngày, Hàm Rồng vẫn
cứ âm thầm mà kết nối những người con xứ Thanh của chúng tôi giữa lòng thủ đô
xa hoa và náo nhiệt này.
Ở nơi đây chúng tôi được,nói
chuyện,vui đùa, giao lưu với các BLL Hội Đồng Hương Sinh Viên Thanh Hóa với
nhau,đó đơn thuần chỉ là những buổi sinh hoạt tập thể mà tôi vẫn thường tham
gia ở các đội,nhưng với Hàm Rồng tôi có cảm giác rất khác lạ; những buổi đó Hàm
Rồng là cả một quê hương, là một đại gia đình. Những cái khoác vai.cử chỉ,hành
động nhỏ của mỗi người trong đoàn thôi cũng đủ làm cho tôi cảm nhận được tình
thương,tình quê hương.
Ở trong Đoàn 1 thời gian tôi
nhận ra có một điều nhỏ rất lạ mà những người đi trước thường làm đó là những
cái ôm thật chặt khi mọi người gặp nhau,hay là những lúc buồn vui mà tôi không
biết vì lí do gì mà mọi người có thể dễ dàng ôm nhau thắm thiết như vậy; cho
đến mãi bây giờ sau một thời gian dài tôi mới nhận ra được đó không phải là
những cái ôm bình thường mọi người thích thì ôm. Mà đó là những cái ôm của tình
thương,của tình anh em,tình đồng đội,đồng chí của mọi người trong đại gia đình
Hàm Rồng. Nhìn mọi người thân thiết với nhau như vậy mới đáng quý . Tôi cũng
muốn có được những cái ôm đó,cái ôm đó mới thật ấm áp làm sao. Tôi sẽ cố gắng
để được khoác lên trên mình chiếc áo của Đoàn,để được cùng mọi người sát cánh
bên nhau vượt qua những khó khăn,gian khổ,để được cảm nhận những cái ôm tình
thương thật chặt từ mọi người.
Hàm
Rồng không đơn giản chỉ là một Đôi Sinh Viên Tình Nguyện của Hội Đồng Hương mà
Hàm Rồng là một mái nhà mà ở đó có anh,có em,có những người bạn,những người
đồng đội,đồng chí của tôi. Họ vẫn hàng ngày âm thầm đem đến cho tôi những tình
cảm đặc biệt mà tôi lâu nay không có. Gía như thời gian có quay trở lại để tôi
có thể đến với Hàm Rồng sớm hơn,để được cảm nhận những thứ quen thuộc đó nhiều
hơn. Dẫu biết quãng đường để tôi đến với mọi người rất xa nhưng tôi sẽ cố gắng
để được nhận những cái ôm,cùng kề vai sát cánh với mọi người, để không mất đi
những khoảng thời gian đẹp và đầy tình thương của quãng đời sinh viên bên mọi
người.
Mọi thứ
sẽ vẫn cứ thế diễn ra,Trái Đất vẫn cứ quay vòng, Hàm Rồng vẫn mãi còn đó,vẫn cứ
từng lớp thế hệ gắn kết những người con xa Thanh Hóa xa quê lại với nhau. Những
người anh,người chị đến trước trong Đoàn,vẫn cứ thế đi tìm những đứa em của
mình về với đại gia đình Hàm Rồng để mọi người không còn cảm giác xa lạ,lạc
lõng giữa chốn đô thị phồn hoa nữa. Chúng tôi những người em đi sau sẽ tiếp
bước những người anh,người chị đi trước làm nên một đại gia đình của mọi người
con Thanh Hóa xa quê,để cho mọi người biết đến Hàm Rồng không chi là một cây
cầu đã làm nên bao lịch sử oai hùng,mà còn là một góc quê hương Thanh Hóa ở
giữa lòng Thủ Đô xa hoa và náo nhiệt này.
Hàm
Rồng hai chữ “ thân thương “ ! Góc đồng hương giữa lòng Thủ Đô !
Vũ Văn Hưng
Đoàn Sinh viên tình nguyện Hàm Rồng thế hệ thứ 8.
Góc nhỏ Hàm Rồng trong tôi
Reviewed by Phan Phương Bắc
on
21:24:00
Rating: